“Chính vì vậy, cho nên xương cốt và kinh mạch của anh ta đều đứt gãy hết!”
“Kiểu tổn hại như này không thể cứu vãn, nói cách khác là…”
Lão Thẩm dừng một chút, vẻ mặt tiếc nuối: “Cho dù cậu ta có thể sống được, thì cả đời cũng bị phế!”
“Tất cả thiên phú của cậu ta cũng vô dụng, xương cốt và kinh mạch đều mất hết, không thể làm võ giả nữa!”
Ngư Thất Tình ngẩn người.
Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh nằm trên bàn đá với ánh mắt phức tạp.
“Thực sự không cứu được ư?”
Lão Thẩm nghiêm trọng gật đầu: “Hết cách rồi, trừ phi…”
Ngư Thất Tình cau mày: “Trừ phi cái gì?”
Lão Thẩm suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không có gì!”
Trong lòng thầm nghĩ: ‘Trừ phi tên nhóc này có được xương cốt của chí tôn thượng cổ, mới có khả năng đúc tạo căn cốt nghịch thiên!’
‘Nếu không từ này là một phế nhân, một đống bùn nhão!’
‘Bảo cậu ta có được xương cốt của chí tôn thượng cổ? Đúng là kẻ ngốc nằm mơ, cho dù có cũng không đến lượt cậu ta dùng đâu!’
Ngư Thất Tình thấy vậy, giơ tay lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh.
Đưa đến bên miệng Diệp Bắc Minh!
Lão Thẩm nhìn thấy cảnh này, kinh hồn bạt vía: “Điện chủ, đây là tủy thần sữa thánh đó!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371613/chuong-1689.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.