Một lúc anh lấy ra mấy trăm bộ mũ giáp, binh khí.
Đều là chiến lợi phẩm khi chiến đấu!
Cô gái do dự nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đều không có hứng hả?”
Cô gái định thăm dò: “Tôi muốn thanh kiếm trong tay anh!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh giơ tay, ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục qua.
Cô gái đưa tay ra bắt, cơ thể loạng choạng.
Thanh kiếm này còn nặng hơn một ngọn núi, cô ta suýt không tóm được!
Sau khi có được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, cô gái đầy vẻ nghi hoặc: “Đại sư tỷ của anh thực sự quan trọng với anh thế sao? Ngay cả binh khí mà anh cũng có thể cho tôi?”
“Đúng!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Cô gái kiểm tra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục một lượt, cười lắc đầu: “Tuy thanh kiếm này rất tốt, nhưng cũng chỉ là binh khí thôi!”
“Nhà họ Ngư tôi không có hứng với vật này, trả anh thì hơn!”
Rồi ném kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về.
Diệp Bắc Minh cau chặt mày: “Rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô gái khẽ cười: “Tôi muốn anh!”
“Cô nói cái gì?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh hơi quái dị.
Cô gái đỏ mặt, dường như cũng cảm thấy câu này quá mờ ám, vội nói lại: “Anh đừng hiểu lầm, ý của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371601/chuong-1677.html