Ông ta quát khẽ một tiếng, mười Đế Cảnh, mười Đế Tôn của nhà họ Phó cùng nhau ra khỏi hàng!
Cộng thêm mười Đế Tôn mà Diệp Dao dẫn tới!
Số lượng Đế Tôn cao tới hơn ba mươi người, vây quanh ở bốn phía đài võ đạo!
Chứ đừng nói đến ba lão già đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau là thân thể Bán Thần!
Đám người Vương Thần Cương bị đánh lui ra ngoài, căn bản là không có cách nào xông lên đài võ đạo cứu người!
Diệp Dao lạnh lùng phun ra một chữ: "Chém!"
Bốn lão già giơ đao lên, chém về phía đầu bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Đình Đình, Mặc Phong Hành!
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này!
Một giọng nói lạnh lẽo mang theo sát ý vô tận vang lên!
"Nhà họ Diệp, nhà họ Phó, mấy người muốn chết phải không?"
Ầm!
Một luồng sát khí ngập trời cuốn tới, bộc phát giống như là sóng biển!
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy phía sau mát lạnh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Diệp Mục suýt nữa nhảy dựng lên: "Chị, Diệp Bắc Minh!"
"Tên phế vật này chính là Diệp Bắc Minh, chính là anh ta đã phế bỏ một cánh tay của em!"
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Vương Thần Cương hét lớn một tiếng: "Nhóc Diệp, cậu ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371563/chuong-1639.html