Dược Vương Quỷ Cốc bị chọc giận quá mà cười lên: "Con đúng là có lòng hiếu thảo, nhưng mà trăm thân thể đó còn chưa hoàn toàn thành hình!"
"Chỉ được long thai trong Long Thai Trì biến thành, cũng không tính là thân thể chân chính của các vi sư!"
Người đỡ đầu mở miệng: "Lão Quỷ nói không sai!"
Trong bia mộ của Vua tàn sát vang lên một âm thanh: "Thằng nhóc thúi, con nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
"Mấy lão già chúng ta bảo con ăn, con cứ ăn là được!"
"Vật này ngưng tụ Tiên Thiên Tạo Hóa, cũng hội tụ khí vận của trăm người chúng ta!"
"Nhà họ Dư luyện hóa ra viên đan này, lại không có phúc hưởng dụng!"
"Hết lần này tới lần khác viên đan này lại rơi vào trong tay của con, đây chính là số phận đã được định sẵn rồi, con vẫn chưa rõ sao?"
"Thằng nhóc thúi, mau cút!"
"Ăn đan dược của con đi, các vi sư muốn nghỉ ngơi!"
"Khi nào chưa hoàn toàn luyện hóa được viên đan dược này thì đừng đến gặp chúng ta!"
Trăm vị sư phụ đồng thời ra lệnh trục khách.
Giống như lúc trước anh bị đuổi xuống núi Côn Luân vậy!
Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười, hình như mình mới là chủ nhân của nghĩa địa Hỗn Độn mà!
Anh bất đắc dĩ rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371561/chuong-1637.html