"Nhưng mà có lẽ chúng ta sẽ không nhận ra con được nữa!"
"Nhóc Diệp, có duyên sẽ gặp lại!"
Trăm vị sư phụ đồng thời vẫy chào.
Thần hồn Long Đế cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, ta rất vui vì có thể gặp được con!"
"Long Đế quyết ở trong tay con, nhất định sẽ không bị chôn vùi!"
"Còn có tòa tháp này nữa, ta không có cách nào phát huy ra được lực lượng lớn nhất của nó, về sau giao cho con đấy!"
"Long Đế sư phụ..."
Diệp Bắc Minh cắn răng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một vệt sáng: "Đúng rồi! Tiểu Tháp!"
"Nếu như tôi dung nhập thần hồn của trăm vị sư phụ vào trong nghĩa địa Hỗn Độn, phải chăng sẽ có thể bảo vệ thần hồn của bọn họ bất diệt?"
"Chuyện này..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ vài giây: "Bản tháp chưa từng nghĩ đến chuyện này!"
"Nhưng mà chỉ có thần hồn chủ nhân của bản tháp mới có thể tiến vào trong nghĩa địa Hỗn Độn, bọn họ cũng không phải chủ nhân của bản tháp..."
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, giống như túm được một cọng cỏ cứu mạng: "Mặc kệ có được hay không, tôi đều muốn thử một lần!"
"Thần hồn của Băng Phách có thể đi ra từ nghĩa địa Hỗn Độn!"
"Vì sao thần hồn trăm vị sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371559/chuong-1635.html