Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên một ý tưởng: “Lẽ nào là nhà họ Phó?”
“Nhà họ Phó hả? Cậu nói đám người gặp được trong sơn cốc ngày ấy à?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Chỉ là phỏng đoán mà thôi, bây giờ chỗ này không một ai sống sót!”
“Chết không bằng chứng, sau này nói tiếp!”
Anh lắc đầu.
Lúc này, nhẫn chứa vật lóe sáng.
Diệp Bắc Minh niệm suy nghĩ, trong miếng ngọc bội phát ra một giọng nói: “Chồng ơi, anh bảo em giám sát thật kỹ bọn Dư Thiên Trung và Dư Lãng ấy!”
“Hai ngày gần đây bọn họ có hành động!”
“Anh sẽ về ngay!”
Diệp Bắc Minh híp mắt, vội vàng chạy về học viện Viễn Cổ.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly đã chờ suốt mấy ngày.
Khi thấy Diệp Bắc Minh trở về, Chu Nhược Giai bổ nhào vào lòng anh: “Chồng ơi!”
Lê Mộng Ly đứng một bên lòng đầy chua chát.
Hai người quyến luyến ôm ấp nhau một hồi lâu rồi mới nuối tiếc buông nhau ra: “Nhược Giai, có chuyện gì?”
Chu Nhược Giai nghiêm mặt đáp: “Mấy ngày trước bọn họ không có hành động gì, nhưng bắt đầu từ sáng hôm nay, Dư Thiên Trung nhiều lần một mình ra vào một nơi gọi là Huyền Các!”
“Huyền Các ư?”
Đây cũng là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371520/chuong-1596.html