“Thần hồn của tôi phải ra rồi!”
“Được rồi, để tôi thử”, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Anh hít một hơi thật sâu.
Sau đó, bốn phía xung quanh tối đen, một luồng khí tức hỗn độn bùng nổ trong cơ thể anh.
Thẩm Nại Tuyết mở to mắt.
Chỉ thấy bên trong hỗn độn bỗng từ từ xuất hiện một nghĩa trang cổ kính...
Trong khi nghĩa địa Hỗn Độn mở ra, ở một nơi nào đó trong sơn cốc.
Một đám người tu võ giáng trần rồi tìm kiếm một hồi.
Một người đàn ông trung niên chạy tới, quỳ gối dưới chân một người thanh niên: “Cậu chủ, tìm được rồi ạ!”
“Ở ngay phía trước!”
Phó Long Đình nâng tay nắm chặt một mảnh binh khí: “Đi!”
Bọn họ đi tới trước vài trăm mét, đi sâu vào nơi sâu nhất sơn cốc.
“Tuy rằng nơi đây đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng cẩn thận đến mấy rồi cũng sẽ có sai sót!”
Người đàn ông trung niên cúi đầu, chỉ vào một hướng: “Mảnh binh khí này được tìm thấy ở ngay đây, nó thuộc về nhà họ Phó chúng ta!”
“Hơn nữa, nơi này có dấu vết của trận pháp, e rằng có người đã thiết lập một trận pháp ở đây rồi!”
“Sợ rằng bọn cậu chủ nhỏ đã bị người mai phục ở đây!”
Mặt Phó Long Đình lạnh băng, khóe mắt run liên tục:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371511/chuong-1587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.