“Các người nói xem tôi định làm gì?”
Một cô gái khó tin nói: “Anh để chúng tôi lại làm mồi nhử ư?”
Trịnh Thiên Tứ cười gật đầu: “Chúc mừng các người đã trả lời đúng!”
“Trịnh Thiên Tứ, anh không sợ nhà họ Ngũ chúng tôi tìm anh tính sổ à?”
“Trịnh Thiên Tứ, anh không chết an ổn được đâu!”
“Nếu tôi sống sót thì thề không đội trời chung với anh!”
Ba người thanh niên khoảng tuổi đôi mươi phẫn nộ nói.
“Chán sống!”
Trịnh Thiên Tứ híp mắt, đi thẳng tới chỗ ba người bọn họ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Anh ta vung kiếm chém xuống, ba cái đầu người lăn lóc xuống đất.
“Anh!”
Những người còn lại hoảng hốt lùi về phía sau, tản ra xung quanh vào thế tấn công.
Trịnh Thiên Tứ cười tà ác: “Ngàn vạn lần đừng nên dùng chân nguyên, trên kiếm của tôi có bôi độc đấy!”
“Một khi sử dụng chân nguyên, độc tố sẽ lan ra cả người, cái chết sẽ đến nhanh hơn đấy!”
Cả bọn trừng mắt, không dám tin vào hiện thực.
Trịnh Thiên Tứ chả thèm đếm xỉa tới cơn tức của bọn họ, anh ta chỉ nhìn vào Sở Vị Ương rồi nói: “Cô Sở ơi, đi theo tôi đi!”
Anh ta ra tay với tất cả đồng đội ngoại trừ Sở Vị Ương.
Cô ta rất đẹp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371372/chuong-1448.html