Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông sợ hãi quay đầu!
Ngoại trừ hai người bọn họ, tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được một luồng áp lực khó có thể ngăn cản!
Bùm! Bùm…
Bao gồm Thẩm Nại Tuyết, sư thái Tĩnh An, ông lão Thiên Khiếm, toàn bộ đều bị ép quỳ xuống mặt đất!
Một giây tiếp theo, hai bóng người từ trên trời hạ xuống!
Một người đàn ông trung niên!
Một thiếu phụ trung niên!
Hai người nhìn qua cực kỳ bình thường nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bách cường đại!
Vừa nhìn thấy hai người kia, Giang Thái Hư đã dập đầu ba cái: "Cháu cố đời thứ tư, Giang Thái Hư, xin bái kiến hai vị lão tổ tông!"
Dư Khải Đông ngược lại hít một hơi thật sâu: "Hai vị phong hào Thần Đế của nhà họ Giang!"
"Tiền bối Giang Phong Hoa, tiến bối Giang Lục U!"
Ánh mắt của Giang Phong Hoa dừng trên người Dư Khải Đông: "Nhìn thấy bổn đế, tại sao không quỳ xuống?"
Trong lòng Dư Khải Đông run rẩy, cố gắng mở miệng: "Tôi là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo Tông..."
Bùm!
Một luồng áp lực đột nhiên ập đến!
Hai đầu gối của Dư Khải Đông mềm nhũn, bị buộc phải quỳ xuống đất!
"Còn ông?"
Ánh mắt dừng trên người Nhậm Kiếm Hành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371331/chuong-1407.html