Lục Bạch Hạc hoảng sợ tới mức run rẩy: "Ông Từ, cho tôi mặt mũi chút đi!"
"Thề đi! Chỉ là một Tu La Tộc thôi, chúng ta có hàng ngàn biện pháp giết người!"
"Hôm nay chúng ta rời đi trước rồi lại bàn bạc kỹ hơn!"
Từ Trung Thiên lắc đầu.
Sắc mặt Lục Bạch Hạc thay đổi lớn, trong mắt đỏ ngầu: "Từ Trung Thiên, ông có ý gì? Từ chối sao?"
"Chẳng lẽ ông muốn nhìn tôi chết à?"
Từ Trung Thiên mỉm cười đầy ẩn ý: "Ông Lục, đan điền của ông đã bị hủy hoại!"
"Gân mạch đứt đoạn từng khúc, bây giờ đã là một người tàn phế!"
"Mạng của ông đã không còn đáng giá!"
"Cái gì!"
Sắc mặt Lục Bạch Hạc xám như tro tàn, hai mắt đỏ bừng, rống lớn: "Đan điền có thể khôi phục, gân mạch cũng có thể nối lại!"
"Cho tôi thêm một trăm năm nữa, tôi có thể khôi phục thực lực!"
"Không không không!"
Từ Trung Thiên vẫn lắc đầu: "Tại sao phải cho ông một trăm năm? Đối với tôi có ích lợi gì?"
"Giữ lại ông để cùng tôi tranh giành vị trí trở thành Thái thượng trưởng lão kế nhiệm sao?"
"Nếu ông chết đi thì chức vụ Thái thượng trưởng lão sẽ là của tôi, mọi thứ của nhà họ Lục cũng đều thuộc về tôi!"
Lục Bạch Hạc bừng tỉnh hiểu ra, gào lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3371292/chuong-1368.html