Môi chạm môi.
Cơ thể mềm mại của Sở Sở run lên, mở to mắt.
Gương mặt xinh xắn của cô ấy ửng đỏ, trái tim lỡ nhịp.
Giang Thục Nhiên kinh ngạc, tức giận hét: “Súc sinh, em ấy vẫn còn là đứa bé, sao cậu dám làm vậy hả!”
Vút!
Một cái roi thép xé gió bay tới, Diệp Bắc Minh ôm Sở Sở, lách người qua bên né đòn.
Roi thép giáng xuống.
Rầm. Mặt đất nứt ra.
“Đồ háo sắc, cậu còn dám trốn à?”
Giang Thục Nhiên giậm chân, tấn công Diệp Bắc Minh.
Cô ta vung một lần hơn mười roi, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh dễ dàng né tránh.
“Nếu cô lại ra tay thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Đồ háo sắc, làm nhục em Sở Sở mà còn dám buông lời ngông cuồng à?”
Ánh mắt Giang Thục Nhiên lạnh như băng, sát ý bùng lên.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Roi thép đâm xuyên qua không khí, quấn vào cổ Diệp Bắc Minh.
Sở Sở lo lắng nói: “Chị Thục Nhiên, cả hai đừng đánh nhau nữa!”
Giang Thục Nhiên phẫn nộ nói: “Sở Sở, em còn cầu xin cho loại đàn ông như cậu ta làm gì?”
“Giết là xong!”
Sát ý trên người cô ta lại càng thêm đậm đặc.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nể mặt Sở Sở, tôi đã cho cô cơ hội rồi!”
Anh siết chặt tay, tóm lấy đỉnh roi thép bay nhanh như vũ báo kia.
Anh vung mạnh tay.
“Á!”
Giang Thục Nhiên hét lên, cơ thể bay ra ngoài.
Nện mạnh trên vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3370112/chuong-1312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.