Đông Phương Xá Nguyệt kêu thảm, đôi mắt chi chít tơ máu: “Cậu Diệp, xin cậu hãy giúp tôi...”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô làm sao thế?”
Đông Phương Xá Nguyệt hơi hoảng sợ: “Đây không phải là máu Thần Ma bình thường!”
“Tôi không cách nào hấp thu nó, chúng sẽ khiến cơ thể tôi nổ tung...”
Diệp Bắc Minh không biết nói gì hơn: “Cô chớ nóng nảy, tôi phải làm thế nào để giúp cô đây?”
Gương mặt Đông Phương Xá Nguyệt đỏ bừng.
Cái tai cũng đỏ hồng nóng bừng.
Môi cũng đỏ như nhỏ máu: “Giao hợp với tôi...”
“Chuyển một phần lực lượng sang cơ thể cậu!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh còn chưa kịp đáp lời thì Sở Sở đã lên tiếng phản đối: “Hả? Không được!”
Phụt!
“Cái... cái gì?”
Diệp Bắc Minh suýt nữa hộc máu.
“Không được, không được, tôi phản đối!”
Sở Sở lắc đầu lia lịa.
Mắt Đông Phương Xá Nguyệt ửng đỏ: “Đây là chuyện giữa chúng tôi, không đến lượt cô phản đối!”
Khuôn mặt Sở Sở đỏ bừng, cơ thể nhỏ xinh vặn vẹo.
“Tóm lại là không được!”
“Anh Diệp, anh đừng...”
Nói xong, cô ấy cầu xin nhìn Diệp Bắc Minh.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn vào Đông Phương Xá Nguyệt đang ở giữa Huyết Trì: “Cô coi tôi là gì? Là công cụ giải độc à?”
Đông Phương Xá Nguyệt vừa định mở miệng nói chuyện thì màn sương máu quanh người lại càng thêm nồng nặc.
Huyết Trì sôi trào.
Rầm rầm!
Huyết Trì không quá lớn, nhưng mặt hồ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3362918/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.