“Được!”
Tiểu Độc Tiên không chút do dự cắt ngón tay, nhỏ ra một giọt máu.
Cô ấy vẽ vài đường khế ước vào không trung.
Ông lão Thiên Độc thấy thế, cắn răng nhỏ ra một giọt máu, máu của cả hai người hòa lẫn vào nhau.
Ầm!
Khế ước nô lệ hoàn thành.
Mặt mày ông lão Thiên Độc xám xịt như tro.
Ầm ầm ầm!
Bỗng nhiên, mặt đất rung chấn kịch liệt như xảy ra động đất.
Sâu trong điện Chân Võ, một ký hiệu phóng vút lên cao, cả không gian chấn động mãnh liệt.
Sở Vị Ương biến sắc: “Không hay rồi, trận chiến giữa Diệp Bắc Minh và Vô Thủy Kiếm Hoàng đã ảnh hưởng đến trận pháp dưới điện Chân Võ!”
“Cấm địa Luân Hồi sắp mở ra trước thời hạn rồi!”
Sau đó.
Sở Vị Ương không hề chần chừ truyền âm cho các trưởng lão khác.
Đám người ông lão mặc áo tang nghe được truyền âm bèn bay lên trời cao, đi thẳng tới nơi sâu nhất điện Chân Võ.
Một lát sau, giọng ông lão mặc áo tang vang lên: “Mời mười nghìn người đứng đầu Thiên Bảng chuẩn bị sẵn sàng!”
“Bởi vì biến cố nên cấm địa Luân Hồi đã mở ra trước thời hạn!”
Xoạt! Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Vô số người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về hướng giọng nói vọng tới, sắc mặt bọn họ tối hơn nhiều.
Diệp Bắc Minh nhìn chăm chú, hô hấp hơi dồn dập: “Cấm địa Luân Hồi mở ra rồi, sư phụ, liệu mọi người có thể sống lại thật không?”
Trong đám đông, mắt Mộ Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3357012/chuong-1236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.