Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: “Đánh lén à?”
Ngay khi mắt đối mắt với anh, tim Yến Cửu Châu như co lại.
Ông ta thẹn quá hóa giận: “Đệch mẹ cậu, lão phu giết cậu mà còn cần đánh lén hả?”
“Giả vờ thâm sâu làm đéo gì? Chết cho lão phu!”
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ.
Ông ta vung kiếm chém mạnh xuống.
Diệp Bắc Minh hờ hững nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ.
Đinh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm Tru Tiên và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục va vào nhau! Một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Kiếm Tru Tiên nứt vỡ.
Từng mảnh nhỏ bay ra ngoài.
“Tại sao lại thế!”
Đồng tử Yến Cửu Châu co rút, tâm huyết hơn trăm nghìn năm của Thanh Vân Môn lại nát như thế sao.
Ngay khi ông ta thẫn thờ, Diệp Bắc Minh nện một quyền tới.
Răng rắc.
Yến Cửu Châu cảm giác mình bị thiên thạch va vào, xương cốt suýt nữa tan nát.
Ông ta bị đánh bay ra ngoài như con chó chết, lết trên mặt đất thành một cái khe dài cả trăm mét.
“Súc sinh, cậu dám làm thế với tôi...”
Đôi mắt Yến Cửu Châu đỏ bừng đầy tức giận, ông ta vừa định đứng lên.
Vút!
Một bóng người xuất hiện trước mặt.
Người nọ nhấc chân giẫm mạnh xuống, xuyên qua đan điền của ông ta.
“Á!”
Yến Cửu Châu hét thảm, cơ thể vặn vẹo vì đau đớn.
“Lão tổ!”
Trưởng lão Thanh Vân Môn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3352850/chuong-1201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.