..
..
"Không được đánh mẹ em, chị là cô gái xấu xa!"
Diệp Tâm xông đến, ôm lấy chân của Chúc Hiểu Phù.
Chúc Hiểu Phù như bị giẫm phải cái đuôi: "Á! Thứ con hoang, đừng có làm bẩn váy lưu tiên của tao!"
Cô ả cúi đầu nhìn, mấy dấu tay in lên mặt váy.
Bẩn thỉu!
Lửa giận của Chúc Hiểu Phù ngút trời: "Mày, thứ con hoang đáng chết này, mạng của hai mẹ con chúng mày cũng không sánh được với cái váy này!"
Cô ả duỗi tay đập xuống đầu nhỏ của Diệp Tâm!
"Thứ con hoang, mày đi chết đi!"
Nếu một chưởng này rơi xuống, Diệp Tâm chắc chắn sẽ vỡ đầu!
Đôi mắt Tôn Thiến đỏ bừng: "Tâm Nhi, không!"
Cô ta dùng hết sức lực cuối cùng, điên cuồng xông lại!
Ôm lấy Diệp Tâm!
Một chưởng này của Chúc Hiểu Phù hung hăng nện xuống lưng Tôn Thiến!
Phụt!
Nội tạng nổ tung, Tôn Thiến phun ra một ngụm máu tươi!
Máu tươi nhuốm đỏ quần áo của Diệp Tâm!
"Mẹ, hu hu hu!"
Diệp Tâm gào khóc, mẹ con liền tâm.
Cô bé cảm nhận được hơi thở sự sống của Tôn Thiến đang nhanh chóng biến mất, bất lực khóc thút thít: "Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ đừng chết mà..."
"Mẹ ơi, hu hu... Bố ơi, bố ở đâu!"
"Mau đến cứu mẹ đi, mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi, hu hu hu..."
Ầm ầm!
Trên không trung Thải Hà Phong bỗng bị mây đen dày đặc bao phủ, chẳng khác gì tận thế!
Một giây sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3351433/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.