..
...
Diệp Bắc Minh lập tức nói sang chuyện khác: "Không có, cô nghĩ nhiều rồi".
Thiếu nữ suy tư gật đầu, không nghĩ nhiều: "Mặc kệ, trước dẫn tôi đi tìm kẹo que đã".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô nương, chờ tôi đi cứu bố mình đã rồi lại nói!"
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, hai người Dạ Huyền và Tử Huyền Nhất xuất hiện trước mắt anh.
Hai người vô cùng yếu ớt.
Thân thể khô cạn, như người già tám chín mươi tuổi, lúc nào cũng có thể sẽ chết.
Thiếu nữ nhìn lướt qua: "Tinh huyết khô cạn, sắp sửa không cứu nổi".
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trong tay xuất hiện mười ba cây ngân châm đâm vào trong cơ thể hai người!
Thiếu nữ hơi kinh ngạc: "Châm pháp này có hơi đặc biệt, không ngờ y thuật của anh cũng không tệ lắm".
"Có điều, anh đừng lãng phí sức lực nữa, bọn họ đã không cứu nổi rồi".
"Im ngay!"
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng!
"Anh quát lên với tôi!"
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ đỏ lên, tủi thân trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Tôi lớn vậy rồi mà chưa từng có ai dám quát tôi!"
"Ngậm miệng!"
Diệp Bắc Minh quay đầu, con mắt đỏ bừng: "Cô nói thêm một lời vô ích nữa, tôi sẽ không dẫn cô đi tìm kẹo que!"
Câu nói này như thể có ma lực thần kỳ nào đó, lửa giận trong con ngươi xinh đẹp của cô ấy biến mất.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái.
Thiếu nữ đã quen với việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3351429/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.