“Nếu nay hai ta chết thì xuống dưới hoàng tuyền gặp phụ hoàng và mẫu hậu thôi!”
Nghe đối thoại của hai người họ, bóng dáng đỏ thẫm kia lạnh lùng nói: “Đúng là những con kiến ngu xuẩn khờ khạo, kẻ bị bổn hoàng cắn nuốt sẽ không còn thần hồn nữa!”
“Các người muốn gặp lại bố mẹ mình sao? Đừng mơ mộng nữa!”
Bóng đỏ kia gầm lên: “Cắn nuốt!”
Trên người hai anh em họ bốc lên một màn sương máu.
Cơ thể Tử Huyền vặn vẹo, sức sống liên tục giảm xuống.
Tử Huyền nhắm mắt lại, yếu đuối nói: “Anh ơi, em không chịu được nữa rồi!”
Dạ Huyền gầm lên: “Tiểu Tử, đừng nhắm mắt, một khi nhắm mắt rồi thì sẽ không mở ra được nữa đâu!”
Sau đó.
Dạ Huyền cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Trước mắt ông ấy hiện lên hình bóng của bố mẹ và Diệp Thanh Lam.
Bỗng nhiên.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Dạ Huyền sửng sốt, trong cơn hoảng hốt nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Ông ấy còn ngỡ mình gặp ảo giác bèn mỉm cười đau thương: “Minh Nhi à, bố thật lòng xin lỗi con...”
“Bố, bố đừng nói nữa, con tới cứu bố đây!”
Diệp Bắc Minh gầm nhẹ, vung kiếm chém qua màn sương máu kia: “Mau cút ngay cho tôi!”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy.
Tử Huyền ngẩng đầu lên rồi mở mắt ra: “Anh ơi... hình như em thấy... Tiểu Minh Tử?”
“Con... thằng nhóc chết tiệt này...”
Dạ Huyền bỗng hoàn hồn: “Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3350892/chuong-1183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.