Lão già kia mỉm cười, thong dong quỳ xuống: “Nếu thế thì để lão phu quỳ xuống là được!”
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ.
Trong tất cả các Ma tộc, ngoại trừ ngũ hoàng tử của Dạ Xoa Tộc ra.
Thì sát ý trên người ông lão kia là nồng nặc nhất, sao lão già kia lại quỳ dứt khoát đến vậy chứ?
Diệp Bắc Minh liếc nhìn người nọ rồi bước tới bên cạnh nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, bây giờ có thể nói cho tôi biết về vị sư tỷ đã được bà cứu giúp không?”
Nữ hoàng Tu La gật đầu đáp: “Là thất sư tỷ của cậu Liễu Như Khanh!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập vì kích động.
Thất sư tỷ thiêu đốt tuổi thọ, tự bạo đan điền.
Vậy mà vẫn chưa chết sao?
Giọng anh run run, đôi mắt đỏ bừng: “Thất sư tỷ của tôi ở đâu?”
Nữ hoàng Tu La ngượng ngùng đáp: “Cậu Diệp, thật ra... tôi không cứu thất sư tỷ của cậu...”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Bà lừa tôi à?”
Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ, dồn vào người nữ hoàng Tu La.
Ly Nguyệt nhanh chân chạy tới ôm tay Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, đừng...”
Nữ hoàng Tu La cảm thấy được cơn giận của Diệp Bắc Minh.
Cô ta nào đâu biết rõ tầm quan trọng của sư tỷ đối với Diệp Bắc Minh như thế nào chứ: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, tuy tôi không cứu thất sư tỷ của cậu!”
“Nhưng tôi thấy có người ở ngoài Thiên Ma Cốc đã đưa Liễu Như Khanh đang bị trọng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3350265/chuong-1178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.