“Nhất định phải kí sinh trong bảo vật có thần tính, bảo vật trên bàn thờ này đều có thần tính!”
“Nếu sư phụ của cậu không ngốc, nhất định sẽ chọn chúng!”
Diệp Bắc Minh bước lên, chặn trước mặt tất cả mọi người: “Những vật khác trong bảo khố, các người có thể tùy tiện lấy!”
“Nhưng đồ trên kim tự tháp này, các người không được động vào món nào hết!”
Bộp!
Mắt mọi người co lại, đều nhìn Diệp Bắc Minh: “Lại là cậu!”
Tần Hồng Bân thấy Diệp Bắc Minh không chút kiêng kị như thế, trong lòng giận không biết trút đi đâu: “Diệp Bắc Minh, có phải mày cho rằng chúng tao không dám đánh mày không?”
“Dù nữ hoàng Tu La bảo vệ mày, nhưng bây giờ mày đã mất long mạch rồi, không sợ chết thật sao?”
Một lão già trông như chim ưng đè cơn tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày quá tham lam!”
Lâm Bách Hùng, lão tổ nhà họ Lâm ở Thánh Vực!
Lão già một mắt đứng trong đám người lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng Lục Hồng Sân tao là ai chứ?”
“Lúc bọn tao tới miếu thần, mày đang nghịch cái gì?”
“Nhà họ Vân bọn tao không muốn đối địch với mày, nhưng mày quá đáng, haha…”
“Cậu thanh niên, cậu quá giới hạn rồi!”
Bảy tám ông già cảnh giới Chân Linh bước ra khỏi hàng ngũ, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt lão tổ nhà họ Diệp cũng sầm xuống: “Diệp Bắc Minh, nếu cậu muốn chia phần, chúng tôi không nói gì cả!”
“Nhưng cậu lại muốn một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3335015/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.