Đế Khuyết mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, tôi nói đúng không?”
Diệp Tiêu Tiêu giận dữ: “Bỏ đá xuống giết sao? Vừa rồi ở long đài, các ông còn muốn lập đội với chúng tôi đấy!”
“Chỉ là nhất thời, nhất thời thôi!”
Đế Khuyết khinh miệt nói tiếp: “Phượng Hoàng rớt đất không bằng gà, long tích của Diệp Bắc Minh đã bị phế rồi!”
“Cậu ta còn nghịch thiên được nữa à! Còn cả thanh kiếm trong tay kia còn giữ được sao?”
Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Nhớ kỹ, cho dù tôi thành người tàn phế cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục!”
Anh bỗng vùng dậy.
Vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.
Một luồng kiếm khí đỏ sẫm ập tới, bóp nghẹt Đế Khuyết.
Trong ánh mắt Đế Khuyết hiện lên sự hoảng sợ, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Ông ta quỳ xuống: “Đừng mà, cậu Diệp tôi sai rồi...”
Phụt!
Ông ta nổ tung.
“Cậu!”
Đế Giang khiếp sợ, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã thành vậy rồi mà còn dám giết người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Hay là tôi giết cả ông luôn?”
“Hả!”
Đế Giang hoảng hốt lùi về sau, nở một nụ cười làm lành: “Cậu Diệp hiểu lầm rồi, Đế tộc chúng tôi không có ác ý gì hết!”
“Đi mau!”
Rồi ông ta ra lệnh dẫn người của nhà họ Đế vào thần miếu.
Đợi đến khi tất cả mọi người biến mất, Diệp Bắc Minh mới phun ra một ngụm máu tươi.
“Cậu sao rồi?”
Nhan Như Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3333544/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.