Anh trầm ngâm một lát: “Sư phụ cha đỡ đầu, sau khi sư phụ của các thầy rời đi thì đã đi đâu?”
Mười sư phụ đều im lặng!
Giọng của kẻ tàn sát vang lên: “Đây cũng là điều chúng ta muốn biết!”
Mặt Kiếm Thánh đầy phiền muộn: “Đúng vậy, sau khi sư phụ rời đi, đã đi đâu?”
“Bất kể sư phụ đi đâu, chỗ bà ấy đến, nhất định đại biểu cho vị trí võ đạo cao hơn!”
“Võ đạo ở đó, nhất định hoàn toàn hoàn thiện sao?”
Mặt mười sư phụ đầy hi vọng!
Diệp Bắc Minh chưa từng thấy biểu cảm đó trên mặt các sư phụ của mình!
Lúc này.
Phù văn trên lòng đài dần mờ đi.
Cánh cửa truyền tống kia cũng trở nên không ổn định.
Kiếm Chủ Bất Diệt nói: “Không ổn, cửa truyền tống sắp biến mất rồi!”
“Đợi thêm lần nữa, phải mất ba mươi năm!”
Cha đỡ đầu khẽ quát: “Minh Nhi, không còn thời gian giải thích nữa, đi vào chiến trường thái cổ đã rồi nói sau!”
“Chúng ta đi thôi!”
Mọi người cùng nhau bước vào cửa truyền tống, Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt có ánh sáng trắng lướt qua.
Đến khi anh nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh thì đã không thấy mười sư phụ và đại sư tỷ đâu nữa!
“Không phải chúng tôi cùng nhau tiến vào cửa truyền tống hay sao?”
Diệp Bắc Minh cau màu: “Sư phụ và sư tỷ đâu rồi?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, chỗ này có chút không tầm thường đâu!”
“Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3332047/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.