Nhìn thấy cảnh tượng này.
"Diệp Bắc Minh, mày đang làm gì! Mau nhấc chân của mày ra!"
"Mày đang tự tìm đường chết đấy!"
"Anh ta tên là Tần Phàm, đến từ nhà họ Tần Thái Cổ!"
"Mày điên rồi sao? Mày... Sao mày dám giẫm Tần thiếu dưới chân mình?"
Mấy người trẻ tuổi đi cùng vô cùng hoảng sợ, hoảng hốt kêu la.
Diệp Nguyệt Thiền cũng giật nảy mình: "Diệp Bắc Minh, đừng..."
Diệp Thanh Lam biến sắc: "Minh Nhi, để lại cho anh ta một mạng!"
Khuôn mặt Tần Phàm dữ tợn cười to: "Ha ha ha ha, thứ sâu kiến thế giới Cao Võ, mày đã thấy chưa?"
"Ngay cả mẹ ruột của mày cũng không dám giết tao!"
"Mày dám giết tao? Ha ha ha, mày có biết nhà họ Tần Thái Cổ có hàm nghĩa gì không?"
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: "Ồn ào!"
Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!
Đầu Tần Phàm nổ tung, âm thanh chợt im bặt.
"A..."
Từ trong thi thể của Tần Phàm lao ra một bóng mờ!
Chạy trốn về nơi xa!
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến hai chữ: Thần hồn!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, quát lớn: "Nổ cho tôi!"
Anh đấm ra một quyền!
Rống!
Một con huyết long xông ra, đuổi theo thần hồn của Tần Phàm, rồi ầm ầm nổ tung!
Bốn phía lặng ngắt như tờ!
Mấy người trẻ tuổi đi theo bị dọa không nói nên lời.
Tần Phàm thực sự chết rồi, thần hồn đều đã diệt!
Diệp Nguyệt Thiền hồ đồ, thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3331360/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.