Thiếu nữ mặc áo đen lắc đầu: "Được rồi, không cần nói nữa".
"Lão Dạ, làm hộ pháp cho tôi!"
Lão già mặc áo bào đen thở dài bất đắc dĩ.
Quay người đi ra nơi xa!
Lão ta giẫm chân một cái, một biển ma vụ màu đen rít gào phun ra ngoài, vây quanh hai người Diệp Bắc Minh và thiếu nữ mặc áo đen.
Một giây sau.
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ mặc áo đen đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó nhìn Diệp Bắc Minh.
"Chồng... Chồng à, Tu La tộc chúng ta có hơi đặc biệt..."
"Ờm, nếu như anh muốn tinh huyết của em..."
"Nhất định phải thành lập cầu nối..."
"Dù sao, anh sẽ cưới em, chi trả trước một chút cũng không sao cả..."
Công chúa Tu La hiên ngang giờ đỏ ửng cả khuôn mặt, rực rỡ hơn cả hoa đào!
Quần áo trượt xuống!
Ngồi trên người Diệp Bắc Minh.
Chỗ này đã lược bớt mười ngàn chữ.
...
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh đột nhiên bừng tỉnh: "Mẹ, sư tỷ!"
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc, cậu tỉnh rồi!"
Diệp Bắc Minh cảnh giác liếc nhìn xung quanh, nhận ra mình đang ở trong một sơn cốc.
Tạm thời an toàn!
Thở phào một hơi!
"Hả?"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, toàn thân chấn động!
Anh khiếp sợ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tinh huyết của tôi thế mà khôi phục rồi?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: "Thằng nhóc cậu đúng là kẻ may mắn, nếu không phải vị công chúa Tu La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3331357/chuong-1104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.