Thẩm Thiên Quân vô cùng kích động, quay người bước lên võ đài.
Hắn ta không chút do dự, ngưng tụ chân nguyên lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như sao xẹt.
Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không hề có ý ra tay.
Một tiếng nổ rung trời vang lên không chút chần chừ.
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.
Mười vị sư tỷ hét lên: “Tiểu sư đệ!”
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
“Anh Diệp!”
“Chủ nhân!”
Phía dưới võ đài truyền tới nhiều tiếng la hốt hoảng.
“Ha ha ha! Không chịu nổi một đòn!”
Thẩm Thiên Quân chế nhạo nói: “Chỉ có thế? Đồ chó này, cậu chỉ có thực lực vậy thôi à?”
Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy, lau khô vết máu trên khóe miệng: “Tới đây đi!”
“Cậu muốn chết thì để tôi cho cậu toại nguyện!”
Thẩm Thiên Quân cười khẩy, sau lưng vang lên tiếng rồng ngâm.
Gầm gừ!
Một đòn ấy như xé rách không gian như phá vỡ bầu trời.
Rầm!
Đòn đánh ấy hung ác nhắm ngay vào tim Diệp Bắc Minh.
Ngực anh bị đấm đau dữ dội, cả người bay ngược ra ngoài rồi nện thẳng xuống đất, trái tim ngừng đập trong vòng một giây.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh vẫn kiên cường đứng dậy: “Không ăn cơm à? Mạnh tay hơn chút đi!”
Thẩm Thiên Quân gào lên: “Vãi thật! Đồ oắt con, tại sao lại không ra tay?”
“Hay là biết không phải là đối thủ của tôi nên mới cố tình không ra tay?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3328885/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.