Yến Bách Lý sợ run người bèn vội nói: “Cậu Diệp, tôi đồng ý, tôi đồng ý mà...”
Diệp Bắc Minh bèn nhỏ một giọt máu xuống.
Yến Bách Lý bước lên, phân thần hồn của mình ra.
Phù văn nháy mắt đã lóe sáng khắp viện, vầng sáng đỏ rực lấp kín không gian.
Hai người đã ký khế ước thần hồn.
Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là cậu chủ Diệp gì hết”.
“Ông gọi tôi là cậu Diệp được rồi!”
Anh cũng không phải người cổ hủ, tuy rằng bản thân vẫn đang ở thế giới Cao Võ.
Người ngoài gọi anh là cậu chủ Diệp còn chưa tính.
Đến người hầu bên cạnh mình cũng gọi anh là cậu chủ Diệp nữa.
Điều đó khiến anh cảm thấy là lạ.
Một lát sau.
Vương Bình An bị gọi vào.
Sau khi bước vào trong viện, ông ta kinh ngạc trừng mắt.
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư.
Bên cạnh Diệp Bắc Minh là một ông lão gầy còm trông như người hầu đang cung kính cúi người.
“Đại... đại nhân... ngài...”
“Ngài làm sao vậy?”
Vương Bình An nghẹn họng đứng nhìn.
Yến Bách Lý trầm giọng nói: “To gan, trước mặt cậu Diệp thì không có đại nhân gì hết!”
“Từ nay trở đi, Tổng viện Giám Sát tùy cậu Diệp quyết định!”
Vương Bình An không thể tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Cậu Diệp?”
Ông ta hơi do dự nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.
Yên Bách Lý đưa tay lên áp chế ông ta.
Tiếng nổ rung trời vang vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3325814/chuong-1072.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.