...
...
"Tổng viện Giám sát?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống, một cỗ sát ý chợt lóe qua.
"Ai?"
Anh quát lớn: "Cút ra đây cho tôi!"
...
Chỗ tối.
Đế Khởi La hơi kinh ngạc: "Chúng ta bị phát hiện?"
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn về phía lão tổ Đế tộc.
Con ngươi lão tổ Đế tộc lập lòe: "Ra ngoài đi!"
Lão ta dẫn theo người Đế tộc trực tiếp hiện thân, nói với Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, Đế tộc chúng tôi không có ác ý với cậu!"
"Hơn nữa, chuyện long mạch năm đó có ẩn tình khác!"
"Hy vọng cậu Diệp cho Đế tộc một cơ hội, lão phu sẽ từ từ giải thích!"
Diệp Bắc Minh như thể không hề nghe thấy, phẫn nộ quát: "Tao bảo mày cút ra đây, không nghe thấy hả?"
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về chỗ nào đó trong hư không!
Không khí nổ đùng một tiếng!
Một đám sương máu ầm ầm nổ!
Một người khác mặc đồ đen trốn về phương xa!
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Thế thân?"
Chợt, đôi mắt anh trầm xuống, nhìn về phía nào đó: "Muốn chạy, có thể sao?"
Chém một đạo kiếm khí xuống!
Ầm!
Một người mặc áo bào đen bị đánh bay, kêu lên thảm thiết giữa không trung.
Hóa thành một đám sương máu!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tháp nhỏ, người kia chết chưa? Tại sao tôi cứ cảm thấy hơi kỳ quặc!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Anh ta không chết, chạy!"
"Chạy?"
"Vừa rồi cậu đã giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3325806/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.