“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ bất phân thắng bại với cảnh giới Giới Vương ư?”
“Trời ơi!”
“Tên này nghịch thiên quá rồi phải không?”
“Sát thần... Diệp Bắc Minh?”
Trong ánh mắt bọn họ đầy sự kinh hãi mà xưa nay chưa từng có, Diệp Bắc Minh quá nghịch thiên!
“Ha ha ha!”
Lão Diệp phun máu tươi, e dè nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu... cậu rất mạnh, nhưng thật đáng tiếc!”
“Chắc long tích là át chủ bài của cậu nhỉ?”
“Không ngờ rằng chỉ thế giới Cao Võ lại có thể sinh ra một người như cậu!”
“Không hổ là con cháu của nhà họ Diệp tôi, tiếc rằng, đời này của các cậu quá vô dụng!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Ông nói gì? Ông có quan hệ với nhà họ Diệp hả?”
“Một người sắp chết không cần biết nhiều vậy đâu, cậu cứ xuống dưới hỏi tổ tiên Diệp Phá Thiên của mình đi!”
Lão Diệp hờ hững, lê lết cơ thể trọng thương của mình lại chỗ Diệp Bắc Minh.
“Tiểu sư đệ!”
Lạc Khuynh Thành hét lên định đi tới.
“Khuynh Thành!”
Lạc Chính Hùng xuất hiện, ngăn cô ấy lại: “Đứng đó!”
Cơ thể Lạc Khuynh Thành hơi run, nói: “Bố ơi, tiểu sư đệ bị trọng thương, con muốn đi cứu đệ ấy!”
Người phụ nữ trung niên bước tới, liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Rồi thở dài nói: “Lục phủ ngũ tạng đã bị dập nát, không cứu được nữa... thật đáng tiếc...”
“Đừng! Đừng mà!”
Lạc Khuynh Thành giãy dụa kịch liệt nhưng lại không thể phản kháng.
Lục Tuyết Kỳ cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3322451/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.