Hai thanh kiếm không hề có phản ứng nào.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc, bản tháp bị mất liên hệ với kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục".
"Cái gì cơ?"
Biểu cảm của Diệp Bắc Minh khẽ thay đổi.
"Ha ha ha ha ha!"
Vương Trùng Hư ngửa mặt lên trời cười to, không nhịn được mà trào phúng: "Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng lão phu chỉ có đến thế thôi sao?"
"Việc cậu có thể triệu hoán được hai thanh kiếm này, lão phu sớm đã đoán được!"
"Cho nên, cậu xem dưới chân lão phu là cái gì đây?"
Bỗng lão ta giậm chân thật mạnh: "Đây là thứ lão phu chuẩn bị riêng cho cậu!"
Vù!
Mặt ngoài cây cột sắt cao trăm mét kia lập lòe ánh sáng của đủ loại phù văn.
Một trận pháp lộ ra, ngăn cản toàn bộ hơi thở!
Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không thể cảm ứng được hơi thở của Diệp Bắc Minh, nên anh tất nhiên không thể triệu hoán trở về được!
Tề Đạo Khung đi ra từ trong đám người, nở nụ cười đầy dữ tợn: "Thằng chó đẻ, chính mày đã giết em Sáu của tao!"
"Nếu không phải Thánh tộc cho mày chỗ dựa, nhà họ Diệp của mày đã bị diệt từ lâu rồi!"
"Hôm nay, mày hãy mở to mắt ra mà xem lão phu giết mày thế nào!"
"Các vị sư đệ, trả thù cho lão Lục!"
Dứt lời, Tề Đạo Khung và năm tên Vực Chủ khác của Kiếm Tông lập tức vây quanh Diệp Bắc Minh!
Đằng đằng sát khí!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3321755/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.