Hai ngón tay Kiếm Chủ Bất Diệt khép lại, chỉ tay lên trời cao: “Tưởng tượng bản thân mình là một thanh kiếm! Mặt đất dưới chân cũng là một thanh kiếm!”
“Cây cối hoa cỏ cũng là kiếm, từng hạt cát, từng gốc cây ngọn cỏ...”
“Vạn vật trên thế gian này, mỗi một cơn gió, mỗi một giọt mưa đều là kiếm!”
Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập: “Tưởng tượng mình là một thanh kiếm...”
Anh nhắm mắt lại, hồi tưởng từng câu Kiếm Chủ Bất Diệt nói ra.
“Chém!”
Kiếm Chủ Bất Diệt quát khẽ.
Diệp Bắc Minh cũng thốt ra một chữ ngay sau: “Chém!”
Ngón tay của cả hai gần như hạ xuống cùng lúc.
Vút! Vút!
Hai luồng kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện chém xuống.
Chỉ tay thành kiếm đã thành!
Tất cả mọi người lặng thinh.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Trên quảng trường Kiếm Tông chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập, tròng mắt mọi người như sắp nứt ra tới nơi.
Hoa Côn Luân sững sờ: “Không thể nào!”
Sắc mặt Vương Bình An cực kỳ sung sướng: “Nhóc con được lắm, vừa học vừa hành, nháy mắt đã học xong chiêu chỉ tay thành kiếm rồi!”
“Sư phụ, chỉ tay thành kiếm khó lắm à?”
Vương Chỉ Dao không phải là người luyện kiếm nên không hiểu.
Vương Bình An gật đầu đáp lời: “Cả thế giới Cao Võ có mười mấy đại lục, người theo đuổi kiếm đạo nhiều vô số!”
“Nhưng có thể chỉ tay thành kiếm lại không quá mười!”
“Giờ Diệp Bắc Minh đã là một trong số đó!”
“Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3305247/chuong-1018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.