Nhìn hai người đang ôm nhau.
"Khụ khụ!"
Vương Chỉ Dao vội vàng quay đầu, ho khan.
"Không phải người này mới tổn thất một phần ba tuổi thọ sao?"
"Sao còn... Còn nghĩ đến chuyện này?"
"A!"
Chu Nhược Giai hét lên một tiếng, vội vàng buông Diệp Bắc Minh, chạy đi như làn khói.
Biểu hiện của Diệp Bắc Minh vẫn rất bình tĩnh: "Cô có chuyện gì à?"
"Cậu..."
Mặt Vương Chỉ Dao đỏ lên, trái tim đập mạnh không ngừng!
Cô ta lớn như vậy, lần đâu tiên gặp phải trường hợp lúng túng thế này!
Không hiểu sao người còn hơi nóng lên.
Hít sâu một hơi, cuối cùng cô ta cũng ổn định lại tâm trạng: "Tôi vội tới đưa thần nguyên cho cậu, tổng cộng một trăm tấn, cậu xem đi".
Cô ta tiện tay ném ra một chiếc nhẫn trữ vật thông thường.
Diệp Bắc Minh mở ra xem, nhất thời bị khí tức thần nguyên hấp dẫn: "Ô? Đây chính là thần nguyên sao?"
Đá thô thông thường giống như thủy tinh, gần trong suốt.
Hóa ra thần nguyên giống như kim cương, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Đặc biệt là bên trong có chức sức mạnh cực kỳ kinh khủng!
Trong chớp mắt.
Diệp Bắc Minh nghĩ tới hai chữ: cắn nuốt!
"Tiểu tháp, ông bảo tôi lựa chọn thần nguyên là để tôi cắn nuốt sao?"
Tiếng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Đúng vậy, người bình thường không thể nào cắn nuốt thần nguyên".
"Thứ này cũng chỉ có thể dùng làm trận pháp, hoặc vật trao đổi giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3304721/chuong-1007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.