Vương Thành Phong ngớ người.
Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.
“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.
“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.
“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.
“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”
Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”
“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”
“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.
Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719970/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.