“Đệ nhất? Ha ha ha, lão phu không phải đệ nhất gì đâu”.
Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: “Đệ nhất thiên hạ thì có gì tốt, thời đại hòa bình, không bằng ở nhà chơi cờ nuôi chó”.
Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ!
Diệp Lăng Tiêu!
Dù Diệp Bắc Minh không phải quân nhân, nhưng cũng đã từng nghe nói qua cái tên này.
Thậm chí, từ lúc bắt đầu vào tiểu học, anh đã thường nghe thấy.
Cả Long Quốc này ai mà không biết Diệp Lăng Tiêu?
Chiến thần đương thế đệ nhất Long Quốc chính là người này!
Cả đời Diệp Lăng Tiêu chinh chiến vô số lần, được xưng là quân thần Long Quốc!
Địa vị và danh vọng của ông ta đều là lấy được trên chiến trường.
Diệp Lăng Tiêu gần như là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc!
Mặc dù cả đời ông ta không được phong đại soái, chỉ là chiến thần!
Nhưng vô số người đầu quân nhập ngũ nhận thấy, Diệp Lăng Tiêu là một vị vua không ngai vàng, là quân thần chân chính của Long Quốc!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đối mặt với Diệp Lăng Tiêu, cảm giác giống như đối mặt trước một con mãnh hổ!
“Ông Diệp, hôm nay tôi tới…”, Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói.
Diệp Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, ngắt lời Diệp Bắc Minh: “Tôi biết cậu đến nhà họ Diệp vì điều gì, Minh Viễn đã rời khỏi Long Đô, tất cả mọi chuyện tôi cũng biết, cậu hỏi tôi cũng như nhau thôi”.
Hô hấp Diệp Bắc Minh lập tức dồn dập.
“Tôi… là người nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719798/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.