Ngụy Yên Nhiên không có thời gian giải thích: “Giữa đường anh ta ngất xỉu, mau gọi bác sĩ qua”.
“Vâng”.
Mấy người cùng đưa Diệp Bắc Minh vào phòng Ngụy Yên Nhiên.
Rất nhanh bác sĩ đã đến.
Kiểm tra một hồi.
“Tiểu thư, người này không có bệnh tật gì, hơn nữa tràn đầy sức mạnh, không lẽ có tâm bệnh? Khả năng là đang ngủ, hoặc mệt quá?”, bác sĩ lắc đầu, bày tỏ không kiểm tra được.
Ngụy Yên Nhiên nhướng mày.
Ngủ?
Mệt?
Sao có thể chứ?
Tận mắt cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngã xuống đất.
Nếu không phải bên đường có hoa cỏ đỡ, anh sẽ ngã vỡ đầu.
“Ông chắc chắn?”, Ngụy Yên Nhiên hỏi.
Bác sĩ có chút khó xử: “Thưa cô, với tư cách hành nghề chữa bệnh bao nhiêu năm, tôi đảm bảo cơ thể cậu ta quả thật không có vấn đề”.
“Tối nay không tỉnh, có lẽ sáng mai sẽ tỉnh thì sao?”
“Được rồi”.
Ngụy Yên Nhiên quay đầu, nhìn Diệp Bắc Minh nằm trên giường.
Hô hấp đều đặn, ngực phập phồng.
Cũng không giống dáng vẻ đang bệnh.
“Ông lui xuống trước đi”, Ngụy Yên Nhiên xua tay.
“Vâng”.
Bác sĩ rời khỏi phòng, những người làm khác cũng bị đuổi đi.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Ngụy Yên Nhiên và Diệp Bắc Minh.
Cô ta ngồi mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.
Mặt đẹp có hơi đỏ, hô hấp cũng dồn dập.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn gò má của Diệp Bắc Minh, lẩm bẩm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719791/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.