Diệp Bắc Minh cười nói: “Được, vậy đệ về Giang Nam trước”.
“Ừm?”
Lục Tuyết Kỳ thấy hơi kỳ lạ.
“Sao đệ lại đồng ý đi hả? Không đến nhà họ Diệp nữa à?”, Vương Như Yên cau mày.
Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói: “Hai vị sư tỷ, đệ biết hai tỷ lo lắng rất nhiều, cảm ơn hai tỷ! Yên tâm đi, đệ sẽ tìm được mẹ ruột của mình, đệ cũng sẽ giành được thành tích trong đại hội quân võ!”
“Bát sư tỷ, đã có bữa sáng chưa? Đệ đói rồi”.
Diệp Bắc Minh cười đi xuống giường, chạy đi tắm rửa.
Lục Tuyết Kỳ cau mày: “Có chuyện gì vậy, tiểu sư đệ hơi kỳ lạ?”
“Chẳng lẽ, đệ ấy đã biết…”, Vương Như Yên giật mình.
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào! Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, tiểu sư đệ có thể rời khỏi Long Đô là quá tốt rồi! Để đệ ấy đến Trung Hải, tạm thời phân tán sự chú ý của đệ ấy”.
“Được”.
Vương Như Yên nghiêm trọng gật đầu.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh ngồi tàu điện cao tốc trở về Giang Nam.
Anh vẫn không chọn ngồi máy bay.
Bay ở độ cao mười ngàn mét, thật không an toàn!
Chẳng may có người mất trí điên cuồng, lợi dụng giết anh lúc trên máy bay thì sao.
Ở độ cao mười ngàn mét, Diệp Bắc Minh cũng không thể bảo đảm an toàn.
Trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra tiếng nói: “Cậu nhóc, cho tôi cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719788/chuong-105.html