Tuy đều là sơ kỳ.
Nhưng cũng đủ khiến người khác chấn hãi!
Diệp Bắc Minh lại không nhìn thấu được tu vi của thập sư tỷ và bát sư tỷ.
Anh hơi kinh ngạc: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thế này là sao, sao tôi không nhìn thấu được tu vi của sư tỷ tôi?”
Lần trước ở Long Đô, anh không xem tu vi của hai vị sư tỷ.
Hôm nay, anh đặc biệt muốn xem.
Không ngờ, lại không nhìn thấy được cảnh giới của hai sư tỷ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Có hai khả năng, thứ nhất, thực lực của họ cao hơn cậu rất nhiều, với tu vi của cậu hoàn toàn không nhìn thấu được! Lại thêm mấy vạn năm nay tôi không được bổ sung thần lực, tôi vẫn chưa hồi phục được một phần trăm so với năm đó”.
“Thứ hai, trên người bọn họ có thứ gì đó đặc biệt ngăn che cảm nhận của cậu”.
Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.
Vương Như Yên đi đến.
Vẻ mặt không vui giận hờn: “Sư đệ ấy à, lại gây rắc rối cho các tỷ rồi!”
“Không thể để người khác bớt lo được hả!”
Tuy cô ấy như đang trách móc.
Nhưng giọng điệu lại đầy ý cưng chiều!
Lục Tuyết Kỳ bá đạo nói: “Tiểu sư đệ, những việc tiếp theo cứ giao cho các tỷ”.
“Đệ về nghỉ ngơi trước đi!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.
Lặng lẽ gật đầu: “Được”.
Anh chỉ muốn giết chết những người trong danh sách những người phải chết.
Nếu bát sư tỷ đã lên tiếng, đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719652/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.