Bỗng nhiên.
Ùng ùng!
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng động cơ.
Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu bay qua bầu trời núi Cửu Long.
Vèo!!!
Mấy chục viên đại bác màu đen rơi xuống.
Sắc mặt Vương Trường Sinh trắng bệch, con ngươi co rút kịch liệt: “Máy bay đánh bom?!! Xong rồi…”
Kiếm Hoàng dù mạnh cũng không ngăn nổi máy bay đánh bom!
...
Giờ phút này.
Dưới chân núi Cửu Long đã tập kết hơn mười ngàn đại quân.
Hơn một trăm ổ đại pháo được kéo tới đây, nổ pháo về phía đỉnh núi.
Còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu oanh tạc về phía sơn trang đúc kiếm.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, lửa ngút trời, phần lớn kiến trúc sơn trang đúc kiếm hóa thành một mảng phế tích.
Vô số người thường của Cảng Đảo dều sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía núi Cửu Long.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ muốn đánh nhau sao?
Sắc mặt Vương Tạng Sơn tái xanh, giận dữ hét: “Cao Đỉnh Thiên, con mẹ nó ông làm gì vậy?”
“Sơn trang đúc kiếm vẫn còn trên đỉnh núi, ông muốn phá hủy sơn trang của chúng tôi sao?!!!”
Cao Đỉnh Thiên tát Vương Tạng Sơn ngã lăn trên đất.
Ông ta lạnh lùng hạ lệnh: “Bắt lại!”
Vương Tạng Sơn gào thét: “Cao Đỉnh Thiên, ông có thể trở thành cảng đốc, nhà họ Vương đã ủng hộ ông không ít”.
“Ông làm như vậy không sợ gặp báo ứng sao?”
Cao Đỉnh Thiên điên cuồng cười: “Báo ứng? Ha ha ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719614/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.