Tiêu Dịch xoay người đóng cửa phòng.
Lý Gia Hinh tuyệt vọng!
Tiêu Dịch ngồi xuống ghế sofa, giễu cợt nhìn Lý Gia Hinh: “Khó chịu lắm đúng không? Bò qua đây, cầu xin tôi, tôi có thể giúp cô giải quyết”.
“Hô hô hô…”
Lý Gia Hinh miệng lớn thở dốc, căm tức nhìn Tiêu Dịch: “Anh… quá đáng…”
“Ha ha ha ha!”
Tiêu Dịch càn rỡ bật cười: “Chờ lát nữa còn có thứ quá đáng hơn”.
Lý Gia Hinh cắn môi đỏ mọng, toàn thân giống như có mười ngàn con kiến bò qua.
Tay cô ta run run lấy điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo… Anh Diệp… Cứu… cứu tôi…”
...
Tám người điện Huyết Hồn chết bảy.
Võ Vương đỉnh phong cuối cùng bị Diệp Bắc Minh bắt lại, ném trên đất như chó chết.
Ầm!
Mặt đất đập thành một cái khe hở.
Toàn thân người này run rẩy, sắc mặt trắng bệch, môi bầm đen.
Gần như sắp bị dọa cho chết!
Con mẹ nó quá dọa người!
Đây chính là Võ Hoàng đó!
Một quyền đã bị đánh nổ!
Cả đời Phùng Hòa Bình chưa từng thấy qua loại người nào như này.
Điện Huyết Hồn đặt cho Diệp Bắc Minh cái tên sát thần, hoàn toàn không sai!!!
Lâm Thương Hải khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Vương Trường Sinh trong lòng chấn động: “Mình chọn cậu ấy làm sư phụ, quả đúng không sai chút nào!”
Diệp Bắc Minh ngồi trên một băng đá: “Nói đi, điện Huyết Hồn các người tại sao giết tôi?”
Phùng Hòa Bình không dám giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719578/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.