“Trong các đời ký chủ tôi từng gặp, cậu có thể xếp vào top một trăm rồi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Mới chỉ top một trăm thôi sao? Rác rưởi quá!”
“Vãi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: “Mẹ kiếp, cậu có biết như thế nghĩa là gì không?”
“Tôi sống thọ ngang với trời đất, bắt đầu từ lúc được sinh ra, không biết đã qua bao nhiêu đời ký chủ”.
“Ký chủ rác rưởi nhất, cuối cùng cũng trở thành chủ của một thế giới!”
“Cậu có biết top một trăm nghĩa là thế nào không?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
“Nghĩa là thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng một tiếng: “Bây giờ rất khó giải thích với cậu, tóm lại, tốc độ tu luyện võ kỹ của cậu cũng quá nhanh”.
“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Làm sao có thể hiểu được võ kỹ cấp thánh?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không khó lắm mà, chỉ luyện tập thêm mấy lần theo hướng dẫn bên trên là học được ngay”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!
Nếu bị các võ giả bên ngoài nghe được, thì sẽ đố kỵ đến chết!
Mẹ kiếp!
Bọn họ vất vả khổ sở, nghiêm túc nghiên cứu, lĩnh ngộ, trải nghiệm, cảm ngộ, đổ mồ hôi ròng ròng…
Mười năm như một ngày.
Có lẽ mới có thể tu luyện được một võ kỹ cấp địa đến đại viên mãn!
Diệp Bắc Minh mới chỉ mất hai tiếng đã hiểu rõ thông thạo hai loại võ kỹ cấp thánh!
Đúng là nghịch thiên!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719442/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.