“Cậu thích anh ta, anh ta thích cậu, nhưng cậu lại không thể ở bên cạnh anh ta?”
“Cái gì mà loạn cào cào thế!”
Tôn Thiến than thở.
Hạ Nhược Tuyết chỉ lắc đầu, không chịu nói thêm một câu: “Cậu càng biết nhiều, càng không có lợi cho cậu”.
“Tôn Thiến, chúng ta là bạn tốt phải không?”
“Ừ ừ ừ”.
Tôn Thiến gật đầu liên tục.
Cô ta cảm thấy bạn thân có gì đó sai sai.
“Vậy cậu hứa với tớ một chuyện”.
“Được, cậu nói đi, đừng nói là một chuyện, một trăm chuyện cũng được”.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi: “Thay tớ quan tâm quản lý tập đoàn Tuyết Minh thật tốt, chăm sóc bố mẹ của tớ thật tốt”.
“Chăm sóc Bắc Minh thật tốt, có lẽ tớ sắp phải đi rồi”.
“A?”
…
Diệp Bắc Minh tiến vào trong mật thất.
Nửa tiếng sau, một bóng hình đi ra từ mật đạo.
Nhìn tất cả mọi thứ dưới mật thất ngầm của phủ Diệp, hơi kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh mở mắt: “Hầu Tử, anh đến rồi à”.
Hầu Từ nhanh chóng bước vào.
Cảm thấy hơi lạnh lẽo!
Nửa tiếng trước, Diệp Bắc Minh gọi điện bảo anh ta đến phủ Diệp, anh ta bèn đến thẳng đây.
“Anh Diệp, nơi này là?”
Diệp Bắc Minh vỗ vai của anh ta, bảo anh ta ngồi xuống.
“Nơi này là mật thất ngầm của phủ Diệp, cũng là nơi tôi huấn luyện tiểu đội sát thần”.
Hầu Tử nghi hoặc: “Tiểu đội sát thần?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Cậu có thể hiểu tiểu đội sát thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719384/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.