Mình chỉ là một con nhỏ hèn hạ bị truy sát, sao lại gặp được Diệp Bắc Minh chứ?
Phập!
Cái đầu của Khương Ngọc Châu rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh Trần Lê Y.
Còn Diệp Bắc Minh đã biến mất không còn bóng dáng.
Trần Lê Y ôm chiếc áo của Diệp Bắc Minh, vẻ mặt chấn hãi, cảm thấy rất không chân thực.
Mình coi như được cứu rồi ư?
…
Thiên trì trên đỉnh núi Thái Hành.
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng nhìn vào trong nước hồ.
Lúc này.
Anh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng chia sẻ cảm nhận, toàn bộ mọi thứ dưới đáy hồ đều nằm trong đầu của anh.
Chỗ nông nhất dưới hồ nước chỉ có mấy mét, chỗ sâu nhất là trên trăm mét.
Bên trong có rất nhiều loài cá, duy chỉ không có tung tích của giao long tuyết sơn.
Diệp Bắc Minh sử dụng thuật Đằng Không tìm kiếm mặt hồ.
Bỗng nhiên.
“Tìm được rồi!”
Con mắt của anh nghiêm lại.
Ở vị trí khoảng ba mươi mét dưới đáy hồ có một con giao long màu xanh lam chiếm cứ.
Nói là giao long, thực tế là một con mãng xà lớn cả đời sinh sống sâu trong núi tuyết.
Lớp vảy màu xanh lam, thân mình to dày như bồn nước, toàn thân phát ra hàn khí.
Trên đầu mãng xà còn có hai chỗ nhô lên giống như sừng rồng, dữ tợn đáng sợ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ma thú bậc một, Băng Lân Mãng?”
Diệp Bắc Minh nổi hứng thú: “Ma thú?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719135/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.