Một giấc ngủ tỉnh lại đã là buổi sáng.
Diệp Bắc Minh mở to mắt, phát giác một người đang ngồi xổm bên cạnh giường.
Như một con vịt nhỏ gật lên gật xuống.
Ngồi ngủ gà ngủ gật.
"Mẹ!"
Diệp Bắc Minh bật dậy.
"Á!"
Trần Lê Y giật nảy mình, đầu đập bụp vào mép giường, trán lập tức đỏ rực.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Tôi... Thiếu chủ anh ngủ rồi, tôi thân là tỳ nữ, đương nhiên phải hầu hạ gần anh".
Diệp Bắc Minh choáng váng: "Cô đã ở đây bao lâu?"
Trần Lê Y nhìn thoáng qua đồng hồ: "Chắc tầm bảy, tám tiếng".
Biểu cảm Diệp Bắc Minh quái dị: "Cho nên, tối hôm qua, tôi vừa mới nằm ngủ thì cô lại đến?"
"Dạ".
Trần Lê Y gật gật đầu.
Diệp Bắc Minh sầm mặt, truyền âm hỏi: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có người tới mà ông cũng không nhắc nhở tôi?"
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến, có vài phần kỳ ảo: "Tôi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không phải bảo mẫu của cậu".
Diệp Bắc Minh phản bác: "Nếu như cô ấy muốn giết tôi thì sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Nhóc, với thực lực của cô ấy, cộng với tầng thứ nhất Cửu Chuyển Kim Thân quyết của cậu".
"Dù cậu có cho cô ấy một cây đao, cô ấy cũng không chém phá da của cậu được".
"Cậu thật sự gặp phải nguy hiểm thì tôi mới nhắc nhở cậu, một người phụ nữ vô hại ở bên cạnh cậu, cậu làm tôi nhắc nhở cậu thế nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2719121/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.