Phương Ngọc Lâu tiến về phía trước.
“Lục Gia, tiểu thư, không xong rồi”.
“Cậu Phương đi về phía phòng bao của cậu Diệp!”
Người làm nhà họ Ngô tới bẩm báo.
“Cái gì?”
Ngô Tố Hải và Ngô Khinh Diên biến sắc: “Đi, mau đi xem!”
...
Diệp Bắc Minh đang giao dịch với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Nhóc con, tu bổ kiếm Đoạn Long nào có đơn giản như vậy?”
“Lấy được Hỗn Độn Hắc Kim còn lâu mới đủ, kim loại này chỉ có dùng dị hỏa mới có thể hòa tan nó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Dị hỏa là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Mấy loại ngọn lửa bản nguyên nhất giữa thế gian, ở địa cầu hình như không có”.
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co lại: “Mẹ kiếp! Ông chọc tôi à?”
“Vì vậy, tôi chỉ lấy được một cục sắt, không thể luyện hóa?”
Tháp Càn Khôn Ngục có chút ngượng ngùng: “Khụ, chính là ý này”.
Lúc này.
Phương Ngọc Lâu một cước đá văng của phòng bao.
Xông vào!
Diệp Bắc Minh vốn đang tưc giận, Phương Ngọc Lâu còn không biết sống chết, trực tiếp đụng vào họng súng.
“Cút!!!”
Quát lớn một tiếng.
Cách không đánh ra một quyền!
“Thiếu gia, cẩn thận!!!”
Hai Võ Đế sơ kỳ cảm nhận được khí tức khủng khiếp, điên cuồng xông tới, chặn trước người Phương Ngọc Lâu.
Phụt!!!
Một tiếng rên vang lên, hai Võ Đế sơ kỳ bị một quyền đánh thành sương máu.
Phương Ngọc Lâu giống như chó chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718876/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.