Đôi mắt Diệp Nam Thiên đỏ bừng: “Nhà họ Diệp vốn là quý tộc của hoàng triều Đại Chu, dưới một người, trên vạn người!”
“Tổ tiên nhà họ Diệp nắm trong tay binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”
“Mở mang bờ cõi cho hoàng triều Đại Chu, lập chiến công hiển hách!”
“Nhưng sau này hoàng thất nghi kỵ, huyết mạch nhà họ Diệp gần như bị giết hết sạch chỉ trong một đêm”.
“Chỉ có tổ tiên và số ít người thoát ra khỏi vòng bao vây của hoàng triều Đại Chu, đến nơi này kéo dài hơi tàn”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Trong lòng không có quá nhiều cảm xúc.
Anh không biết rõ tình hình cụ thể, cũng sẽ không vì mấy lời của ông ngoại mà thề phải đối địch với hoàng triều Đại Chu.
Anh coi như nghe một câu chuyện là được.
Nhiệm vụ đầu tiên, vẫn là tìm được tung tích của mẹ.
“Ông ngoại, mẹ của con thì sao?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Sau này bà ấy đi đâu?”
“Ầy!”
Thấy Diệp Bắc Minh không có hứng thú lắm với lai lịch của nhà họ Diệp, ông ta thở dài một tiếng.
Chỉ có thể sau này rồi tính vậy.
Diệp Bắc Minh vừa trở về nhà họ Diệp, bảo anh phải nhìn nhận theo góc độ của nhà họ Diệp, đúng là làm khó người ta.
Bèn nói: “Sau khi Thanh Lam sinh con, lại lén quay về nhà họ Diệp một lần”.
“Sau khi để lại bức thư đó liền biến mất”.
“Ông ngoại đoán, có lẽ Thanh Lam đi về hoàng triều Đại Chu, tìm bố của con!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718821/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.