Diệp Bắc Minh trực tiếp thu vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đề phòng Vua tàn sát đổi ý: “Đúng rồi Sát sư phụ, những sư phụ khác đâu?”
“Đồ nhi cũng nhớ bọn họ muốn chết, con phải đi chào hỏi bọn họ”.
Vua tàn sát tức giận cười mắng: “Tên nhóc khốn nạn này, đừng tưởng rằng ông đây không biết con đang nghĩ cái gì!”
“Trừ ta ra, các sư phụ khác của con đều đã rời khỏi sơn cốc rồi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”
“Rời đi rồi?”
“Vì sao?”
Vua tàn sát cười nói: “Còn không phải là do con sao, nếu không phải tên nhóc thối con, chúng ta còn không biết sẽ bị nhốt ở nơi chim không thèm ỉa này bao nhiêu năm nữa”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc : “Nhốt?”
Vua tàn sát gật đầu: “Không sai, năm đó 99 người chúng ta thua một cường giả, vì thế liền đi vào nơi này, trấn thủ nơi này!”
“Bây giờ phong ấn đã được giải trừ, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi”.
Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong lòng vô cùng trống rỗng: “Các sư phụ khác đều đi rồi, Dược Vương sư phụ, Kiếm Thần sư phụ, Y Vương sư phụ, Giáo Phụ sư phụ...”
Anh vô cùng mất mát: “Sát sư phụ, người cũng muốn rời đi sao?”
Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta đã ở trong này lâu lắm rồi”.
“Đã đến lúc rời đi”.
“Bắc Minh, thành tựu lớn nhất của các sư phụ là dạy dỗ ra một đồ đệ tốt như con!”
Ông ta vừa dứt lời.
Khương Tử Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718710/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.