“Diệp Bắc Minh!”
“Là vị sát thần đó!”
“Suýt!”
Năm ông lão hít khí lạnh.
Mặt sợ đến trắng bệch!
Hai chân mềm nhũn.
“Mau đi thôi!”
Năm ông lão gào thét một tiếng, sợ đến hồn phách bốc hơi, vị sát thần này chưa chết?
Vãi! Vãi! Vãi!
Soạt!
Tranh nhau xông ra khỏi Vạn Bảo Lâu!
Ý?
Sát thần lại không đuổi theo?
Năm ông lão vui mừng, tốt quá rồi, sát thần muốn tha cho họ ư?
Liền sau đó.
Hai cô gái tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mấy người, nở nụ cười: “Các ông đi đâu đấy?”
Năm cái đầu bay cao lên!
Mấy giây sau.
Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ đi vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu: “Tiểu sư đệ, giết toàn bộ rồi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết xông lên, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Bọn em lo chết đi được!”
“Chủ nhân!”
Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong cũng tiến lại gần, đôi mắt đỏ bừng.
Mấy ngày nay, bọn họ rất căng thẳng!
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bọn họ liền thả lỏng nhẹ nhõm.
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Mọi người yên tâm, tôi không sao, mấy ngày nay tình hình mọi người thế nào?”
Vạn Lăng Phong nghiêm trọng nói: “Ba ngày trước có truyền tin về, nói cậu đã chết Tử Vong Cốc”.
“Nhà họ Thẩm lập tức ra tay, những cung phụng mà chúng tôi dùng đan dược để tuyển, được biết cậu chết đều bỏ đi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718615/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.