Quẳng đi suy nghĩ không thực tế này, ông ta hỏi lại: "Sao có thể chứ?"
"Cách gần năm cây số sương mù dày đặc, nếu anh ta có thể phát hiện lão phu thì cũng quá nghịch thiên!"
"Phỏng chừng là giác quan thứ sáu hoặc tính cảnh giác cao!"
"Thú vị, tính cảnh giác của thằng nhóc này lại cao như vậy?"
Lăng Thiên Hùng nghi hoặc: "Diệp chủ, ngài sao rồi?"
"Có gì không ổn sao?"
Diệp Bắc Minh thấy lão giả áo xám không có ác ý, khẽ lắc đầu: "Không có gì, đi thôi".
Hai người xuyên qua màn sương mù dày đặc, bước vào trong một kết giới, tầm nhìn lập tức rộng rãi hơn.
Một tòa bảo tháp vô cùng to lớn lẳng lặng đứng trước mắt!
Cao vút trong mây!
Xông thẳng lên trời!
Trong khoảnh khắc trông thấy tòa bảo tháp, con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt: "Sao có thể!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: "A? Lại là..."
Lăng Thiên Hùng quay đầu, chần chờ nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp chủ, ngài sao vậy?"
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nhìn Lăng Thiên Hùng: "Lăng tiền bối, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Mọi người biết được tòa tháp này từ đâu?"
"Vì sao nó lại ở chỗ này? Nó lại có tác dụng gì?"
Lăng Thiên Hùng sửng sốt: "Diệp chủ, vì sao ngài lại kích động như thế?"
Nói đùa!
Diệp Bắc Minh có thể không kích động sao?
Tòa bảo tháp trước mắt giống y như đúc tháp Càn Khôn Trấn Ngục của anh.
Điều khác biệt duy nhất là tòa tháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718508/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.