“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bà ấy có cảnh giới gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vượt qua Thánh Vương, ít nhất là cấp Thánh Chủ!”
“Cấp Thánh Chủ?”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại!
Vãi!
Võ Thần, Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, cảnh giới Hợp Nhất, Thánh Vương, Thánh Chủ?
Mẹ kiếp, hơn anh bao nhiêu cảnh giới lớn đây!
Lãnh Nguyệt đưa tay ra, vuốt má của Diệp Bắc Minh: “Con ơi…”
Diệp Bắc Minh lùi lại nửa bước theo bản năng: “Vị tiền bối này, bà… có ý gì?”
Tay của Lãnh Nguyệt lơ lửng không trung, ngẩn người.
Cảm thấy nơi này đông người phức tạp, bèn dẫn Diệp Bắc Minh vào một tòa cung điện sâu trong Thanh Huyền Tông.
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Con à, dì là chị em tốt của mẹ con!”
“Con có thể gọi dì là Dì Nguyệt, con và mẹ con thực sự quá giống nhau!”
“Mau cho dì Nguyệt ôm một lúc!”
Lãnh Nguyệt không quan tâm Diệp Bắc Minh phản đối.
Liền kéo anh vào lòng.
Diệp Bắc Minh suýt nữa bị ép chết: “Khụ khụ… dì Nguyệt, con không thở nổi”.
Lãnh Nguyệt không buông tay, ôm chặt Diệp Bắc Minh trong lòng: “Nhìn thấy con giống như nhìn thấy Lam Nhi năm đó!”
“Con ngoan, sau này ở Thanh Huyền Tông, dì bảo vệ con!”
“Bảo đảm không ai dám ức hiếp con!”
Lãnh Nguyệt buông Diệp Bắc Minh ra, nhìn anh với vẻ cưng chiều: “Bắt đầu từ hôm nay, con chính là đệ tử của Lãnh Nguyệt!”
“Bắc Nhi, con muốn học cái gì cũng được, dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718448/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.