Giọng lạnh như băng giống như truyền đến từ địa ngục: “Tao làm người luôn giữ bổn phận, đến Thanh Huyền Tông không có kẻ thù nào chứ? Hả?”
Phập!
“Đám người chúng mày cho rằng mình rất lợi hại phải không?”
Phập!
“Có phải cho rằng ức hiếp người khác rất dễ chịu, rất sướng phải không?”
Phập!
“Thân phận đệ tử nội môn rất lợi hại phải không? Có bối cảnh rất khủng bố phải không?”
Phập!
“Có người chống lưng thì rất lợi hại phải không?”
Phập!
“Thường ngày ức hiếp người khác rất sướng phải không? Đáng tiếc, tao không phải loại yếu đuối đó!”
Quát một tiếng!
Cuối cùng dẫm dận xuống!
Ô Lục bị đánh đến không thành hình người.
“Ô sư huynh!”
Mười mấy đệ tử đi theo Ô Lục đến kinh hãi kêu lên!
Bọn họ tức giận quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với Ô sư huynh như vậy?”
“Mày xong đời rồi!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn mười mấy người này: “Chúng mày sẽ không cho rằng mình không sao chứ?”
Bước một bước xông vào đám đông, tiếng kêu thảm thi nhau vang lên.
“A!”
“Tay của tôi!”
“Chân của tôi!”
“Đan điền, đan điền của tôi bị phế rồi…”
Mười mấy người kêu thảm không ngớt.
Kể cả Ô Lục, tổng cộng mười mấy đệ tử nội môn.
Chân tay đều bị đánh gãy!
Đan điền bị đánh vỡ nát!
Người nào cũng giống như chó chết bò dưới đất, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng!
“Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718429/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.