Toàn thân như có ngọn lửa bùng cháy, xua đuổi toàn bộ hàn khí trong cơ thể cô ta!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Cô đã trúng độc của cây mây Ma Vân?”
Soạt!
Mấy cây kim châm bay ra, cắm vào trong cơ thể của Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển không hề có chút phản ứng!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy? Trên thế gian còn có loại độc mà Quỷ Môn Thập Tam Châm không giải được ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, độc tố của cây mây Ma Vân vốn không thể giải được!”
“Nếu cậu không giúp đỡ, cô ta sẽ bị thiêu chết!”
“Thân phận của cô bé này không tầm thường, hơn nữa cô ta biết Đại Lục Thượng Cổ, rất có khả năng đến từ thế giới cấp cao!”
“Nếu cậu nhân cơ hội này lấy luôn cô ta, cũng là một chuyện tốt với cậu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười dữ tợn: “Hơn nữa, đó là do cô ta tự yêu cầu, không coi là cậu thừa cơ lợi dụng lúc người khác gặp nguy khốn!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán từ chối: “Đùa gì vậy, trinh triết của tôi rất quan trọng đấy, được không?”
“Cứu người thì được, nhưng muốn trinh tiết của tôi, không thể nào!”
Trong ánh mắt chấn kinh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Diệp Bắc Minh giơ tay, ném ra một cây huyết sâm vạn năm!
“Cô cầm lấy tự giải quyết đi, đây là huyết sâm vạn năm, cô cũng không thiệt!”
Nhìn huyết sâm vạn năm bay đến!
Đôi mắt của Nam Cung Uyển mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718335/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.