Đồng tử Diệp Bắc Minh điên cuồng co rút lại: "Đan điền của em đâu?"
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, nhìn về phía Ân Hồng Mai: "Là bà ta đánh gãy tay chân gân mạch của mọi người, phế bỏ võ công của bọn em!"
"Hơn nữa còn lấy mất đan điền của bọn em...”
"Cái gì?"
Một ngọn lửa giận ngút trời trong nháy mắt ùa vào đại não của Diệp Bắc Minh!
Hô hấp của anh lập tức trở nên dồn dập, con ngươi đỏ bừng!
Như có ngọn lửa đang thiêu đốt!
Dòng máu trong cơ thể sôi trào, cực kỳ tức giận nhìn thấy Ân Hồng Mai: "Bà phế bỏ đan điền của người phụ nữ của tôi và sư tỷ tôi, tôi muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Ân của bà!"
"Con cháu của bà và những người có quan hệ huyết thống với bà, tất cả đều phải đền tội vì chuyện này!"
"Giết!"
Diệp Bắc Minh chưa bao giờ giận dữ như thế.
Gào gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, điên cuồng liều chết xông đến!
Nam Cung Uyển cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng cảm thấy rất lạc lõng: “Nếu là mình bị thương, anh ấy có giận dữ như thế vì mình không?”
Trong phút chốc, Ân Hồng Mai có một loại bị cảm giác như bị thần chết để mắt tới.
Bà ta hít một hơi lạnh, bị khí thế kinh người của Diệp Bắc Minh doạ sợ tới mức lui về phía sau vài bước.
Ngay sau đó.
Ân Hồng Mai phản ứng lại, xấu hổ và giận dữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/2718317/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.